Hạ tuế thiên- chương 15+16

Tân niên hạ tuế- chương 15+16

Edit: HangNguyen

Beta: Phong Thanh Dương

69223e43jw1ei5ssv28xmj218g0qo0wc

Chương 15:  Cạm bẫy

“Kẻ ngốc kia cuối cùng ra sao?” Tôi hỏi con bé, nếu tôi đoán không nhầm, thì ông ấy đã chết.

Nó chỉ vào mặt đất trước mặt tôi: “Hắn vẽ xong bức tranh này thì chết. Chết tại chỗ này.”

Thời gian trước đây, khi tôi còn ở Nepal và Mặc Thoát, đã nghe được rất nhiều câu chuyện về tài thơ thiên bẩm. Nhiều người sau cơn bạo bệnh, bỗng dưng có thể ngâm nga sử thi mấy trăm vạn từ. Bọn họ đều không thừa nhận có nghe cha hay thầy giáo truyền lại, chỉ nói trong một đêm, từng ấy văn tự tự hiện ra trong đầu.

Tỉ lệ thất học ở Tây Tạng cổ đại rất cao, đại bộ phận giáo dục chỉ tập trung trong giới tăng lữ và quý tộc. Dân thường gần như không có nổi một người biết chữ.

Những câu chuyện như vậy không chỉ có ở Tây Tạng, mà tại Trung Nguyên và phía bắc Trung Quốc cũng có rất nhiều. Dân bản xứ gọi đó là trúng tà, sau khi một người tự dưng đạt được lượng tri thức quá lớn, hình thành các hành vi, cử chỉ không bình thường.

Tôi không biết Lục Sỏa, nhưng một người bị nhốt trong bóng tối mười mấy năm, không ngừng vẽ ra các bản thiết kế phức tạp, rất giống hành động của những người đó.

Người Trương gia có thể sống rất lâu. Đến một độ tuổi nhất định, một số ít trong bọn họ, sẽ xuất hiện khả năng thiên bẩm. Trong đầu họ bỗng hiện ra các thông tin, được định hướng để làm những việc không thể tưởng tượng nổi. Những điều này thường có ảnh hưởng không thể nhận thức được đối với thế giới.

“Thi thể của ông ấy còn không?” tôi hỏi. Bản thiết kế khổng lồ trước mặt không phải thiết kế theo cách thông thường, nguyên sơ hơn, trực quan hơn. Tôi hoàn toàn xem không hiểu. Nhưng tôi cũng có kiến thức thiết kế cơ sở, tôi có thể biểu đạt ý nghĩa tổng thể.

Cô nhóc lắc đầu. Tôi ngồi xuống nơi Lục Sỏa mất, cả người lặng thinh, tập trung như pho tượng.

Lục Sỏa là người gác cổng nhà Tiểu Hoa. Nếu ông ấy là một nhân vật đặc biệt, sau khi bị nhốt trong này, liền sinh ra dấu hiệu thiên bẩm. Ông ấy hiểu rõ sứ mệnh của mình, nhưng bản thân cũng đã rõ mình sẽ phải chết trong đây. Vì thế để thông tin trong đầu có thể truyền bá ra ngoài, trước khi chết, ông ấy dùng máu của mình, vẽ hết những thứ trong đầu lên vách tường.

Đó là một khả năng. Khả năng thứ hai, nơi này là một chỗ đặc biệt, một vài người, ví dụ như những người kém trí lực, ở trong đây liền dễ dàng nhận được tin tức trời ban. Lục Sỏa không thể lí giải những thứ trong đầu mình, trong cơn cuồng loạn, đã vẽ lại hết chúng.

Tôi không tin vào sự trùng hợp, vì vậy khả năng lớn là phán đoán đầu tiên.

“Em đã không nói thật với tôi, nơi này, không phải để phòng hộ gì hết.” Tôi nhìn cô nhóc, “Ông em, chính là Bảy ngón, em nói ông ấy giúp chú ba tôi thiết kế tầng hầm đúng không?”

Cô nhóc gật đầu, nhìn tôi.

“Nơi này là một cạm bẫy.” Tôi nói, “Ông em và chú Ba tôi đã cùng nhau thiết kế cạm bẫy này, chú ba nhất định đã thực hiện một việc quan trọng, dẫn dụ Lục Sỏa xuống đây.”

Mặc kệ là người Trương gia hay Uông gia, lúc ấy chú Ba đối với những thế lực vô hình bên cạnh cực kì chán ghét, hẳn đã cố ý giết người.

Trong khi tất cả các gia tộc quan tâm tìm kiếm Bảy ngón, thì chỉ có chú Ba thực sự hành động, có lẽ đã cùng Bảy ngón thành lập quan hệ.

Bảy ngón đã cùng chú Ba hoặc Giải Liên Hoàn, ở dưới biệt thự này, tạo cạm bẫy để săn mồi. Hành động của họ đã tạo sự hiếu kì, khiến Lục Sỏa lén chui vào bên trong. Cơ quan phát huy tác dụng, Lục Sỏa bị vậy chết trong đó.

“Ông của em đã không ở trong đây.” Tôi nói. Bảy ngón thiết kế cơ quan hại người, đối phương nhất định không tha cho ông ta. Chắc đã bị người khác bắt đi.

“Hả? Vậy ông đã đi đâu?” Cô nhóc vốn vô cùng đắc ý, giờ thấy tôi giống như cái gì cũng biết, có điểm không quen.

Tôi đứng dậy. Chú ba đã thả thứ gì đó trong này, mồi chài được Lục Sỏa đi xuống. Thứ đó nhất định vô cùng quan trọng, tôi phải biết được đó là gì.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Chương 16:  Phỏng đoán

Bầu không khí này làm tôi thấy khó thở. Đây là lần đầu từ sau khi rời khỏi Tây Tạng, tôi cảm thấy sự nguy hiểm vô hình cùng áp lực. Nghĩ đến việc gia tộc mình luôn sống dưới áp lực này, tôi đặc biệt hiểu được cảm xúc của họ khi đặt tên cho tôi.

Cô nhóc hỏi: “Ông nội tôi đã đi đâu?”

Tôi nắm lấy bả vai nó: “Tôi hỏi em mấy vấn đề, tình huống hiện tại còn tệ hơn em nghĩ nhiều. Vì thế, nên trả lời cho thành thực.”

Cô nhóc muốn tránh khỏi tôi, thật là một đứa trẻ bướng bỉnh, nhưng tôi đã giữ thật chặt.

“Ông em mất tích từ khi nào?”

“Hai tháng trước.” Cô nhóc bị người khác đụng chạm, tỏ vẻ không thoải mái.

“Tốt, nghe cho kĩ đây, bản thiết kế này che giấu một bí mật. Chúng, vẫn như cũ còn nguyên trên tường, không bị ai xóa bỏ. Chứng tỏ, sau khi Lục Sỏa chết, người cùng tộc với ông ta đã không tới đây. Ông nội em vô cùng lợi hại, ông ấy thiết kế căn nhà, làm cho những người đó không dám tiến vào.”

“Đó là đương nhiên.”

“Bọn họ làm việc rất cẩn thận. Biện pháp tốt nhất là bắt giữ ông nội em, ép ông ấy phải nói ra cách phá giải cơ quan này. Chúng ta thử suy đoán hướng phát triển của sự tình, đầu tiên ông em sau nhiều năm mới đi vào trong này, phát hiện thi thể Lục Sỏa và hình vẽ trên vách tường. Ông ấy phi tang thi thể Lục Sỏa là một sai lầm, nhất định sai lầm đó đã làm bọn họ phát hiện ra ông nội em. Thi thể của Lục Sỏa xuất hiện kéo theo đám người kia, do đó ông nội em bị tóm.”

Cô nhóc nhìn tôi, tôi nói: “Tôi nhớ rõ em từng nói, em không có cách nào rời đi, muốn tôi tự mình tìm ra em. Đó không hoàn toàn là lời nói dối, nửa câu sau là để kéo dài thời gian của tôi, nhưng câu trước là sự thực. Em đi vào tìm ông nội mình, nhưng ông ấy đã sửa sang nơi này, cho nên sau khi em tới, liền phát hiện cách hóa giải đã biến đổi.” tôi nhìn về phía con bé, “Em không ra được. Đúng không?”

Cô nhóc thấy trong mắt tôi một sự biến đổi rất nhỏ. Không phải khẳng định, mà là nghi ngờ và chống đối.

“Không đúng, em không phải không ra được. Em rõ ràng có thể.” Tôi nhìn vào mắt nó, suy đoán xem những gì tôi nói có chính xác hay không, cái này học được từ thầy tướng số, “Em không dám ra ngoài. Ông nội đã để lại một lời cảnh cáo cho em. Sau lần cuối ông ấy vào đây, liền phát hiện mình bị theo dõi, ông ấy đã tự nhốt mình trong này rất lâu, cuối cùng quyết định ra ngoài để ứng phó, nhưng vẫn thất bại. Ông ấy biết đám người kia sẽ tới tìm, cho nên ở trong này, đã để lại manh mối cho em. Sau khi em đi vào, đã tìm thấy nó, biết rằng mình ra ngoài sẽ bị tóm. Không biết phải làm gì?”

Đôi mắt con bé đỏ au, tôi tiếp tục hỏi: “Ông ấy đã đưa cho em cảnh cáo gì?”

“Ông nội nói, muốn tôi tìm mọi biện pháp, đưa bản vẽ kia tới cho người tên Ngô Tà.”

Tôi rút điếu thuốc, run rẩy đốt.

“Ông còn nói, nếu tôi rời khỏi đây, sẽ bị bắt ngay lập tức. Cho nên muốn tôi tự mình nghĩ cách.” Cô nhóc bắt đầu khóc, “Tôi không biết mình phải làm gì bây giờ? Ông nội không nói tôi phải làm sao, ông dường như không quan tâm tới sự sống chết của tôi, chỉ để tâm tới anh. Chẳng lẽ anh là con ngoài giá thú của ông?”

“Đừng có tùy tiện nhận thân thích.” Lòng tôi thầm nghĩ.

Bảy ngón biết tôi. Tôi bỗng nhiên có cảm giác, Bảy ngón có thể không phải người xa lạ, ông ấy là người mà tôi quen.

Các vách tường cạnh cầu thang, truyền tới tiếng kéo dây thừng dồn dập. Tôi lạnh lùng nhìn theo hướng âm thanh phát ra, hiện tại không phải lúc truy cứu vấn đề này.

“Bọn họ liệu có làm hại ông nội tôi không?” Con bé xiết chặt hai tay, sờ vết sẹo trên tay mình.

“Không đâu, nhưng bọn họ sẽ hỏi ông nội em cách an toàn để đi vào nơi này. Tuy nhiên, ông ấy chắc đã sớm chuẩn bị. Những người đó có lẽ đã bị ông ấy dụ tới nơi em gọi là “lớp trong”. Em có nghe thấy âm thanh đó không, có lẽ chính là động tĩnh của bọn họ.” Tôi nói, cô nhóc này chắc chắn đã biết, cho nên lúc nghe tiếng, dù sợ hãi nhưng không hoảng loạn.

Đây là sự bế tắc, Bảy ngón không thể tìm ra cách giải quyết vấn đề này. Chỉ cần ra ngoài là bị tóm, tức là không thể nói với cháu gái mình, cũng không thể bố trí bất cứ việc gì. Ông ta biết cháu mình sẽ dẫm lên vết xe đổ ấy, việc ông ấy có thể làm chỉ là báo lại hết mọi chuyện.

Ông ấy đã rất tuyệt vọng. Tuy nhiên cô nhóc này lại làm được việc ông ấy không thể, đưa tôi tới đây, nhất định không phải trùng hợp.

“Có lẽ ông ấy rất có lòng tin về em.” Tôi nói, “Em tên gì?”

“Đường Tống.” Cô bé nói.

“Đường Tống, em đã làm thế nào để dẫn tôi tới đây?”

“Tôi chẳng làm gì cả.” Đường Tống nói, “Tôi nhắn một tin cho ông nội, nói: mặc kệ là ai nhận được tin nhắn này, tôi đã phát hiện ra cách hóa giải cấu trúc trong Thanh Đồng môn. Dẫn Ngô Tà xuống dưới cho tôi, nếu không tôi sẽ xóa sạch mọi bức vẽ.”

Tôi trợn mắt há hốc mồm nhìn con bé, đây là trực tiếp đối thoại để uy hiếp  đối phương.

About Phong Thanh Dương

đa nhân cách

Posted on 02.08.2015, in Hạ tuế thiên, Tân niên hạ tuế and tagged . Bookmark the permalink. 6 bình luận.

  1. càng lúc càng rối và kịch tính……thanks chủ nhà nhiều

    Thích

  2. Nhưng mà chủ nhà ơi cho em hỏi Hạ tuế thiên chương 13-14 k có ạ.?

    Thích

  3. Con be wa dang so. Ngo Ta cung wa sieu, ko bjk nhan ong thay tuong so nao ma gioi zaj ko bjk. Anh Ngo co the tryn cho em mot it chjeu ko?

    Thích

  4. Mih ms đọc gần đây sao bao nhiêu ngày đeo đuổi cuối cùg cũg theo kịp chủ nhà***mừng quá*** cảm ơn chủ nhà nhiều:)

    Thích

  5. Càng lúc càng mù =.=
    Nhưng mà k quên ôm hun chủ nhà :*

    Đã thích bởi 2 người

Bình luận về bài viết này