Hạ tuế thiên- chương 11+12

Tân niên hạ tuế- chương 11+12

Edit: HangNguyen995

Beta: Phong Thanh Dương

fe577b9e6a699e203b17b18023fd1b41

Chương 11: Phòng bóng đèn

Lúc này tôi không có lựa chọn nào khác, kẻ nhắn tin đã thành công bức tôi vào trong trò chơi này.

Tôi có chút bất ngờ, người bí ẩn này dường như không ngại trao đổi. Lúc trước, chú Ba, Tiểu Ca đối với việc này luôn kín như bưng, tuy nhiên người này, trong lời nói lại có chút khoe khoang.

Hắn thực sự là Bảy ngón sao? Hiện tại cái đó không quan trọng, đối với tôi mà nói, hắn là ai cũng không quan trọng. Tôi tạm thời gọi hắn là Bảy ngón. Những chuyện khác, nhất định tìm được hắn mới có thể biết được.

Bảy ngón là người thiết kế tầng ngầm dưới nhà chú Ba – cái tầng ngầm vô cùng đơn sơ, chật hẹp. Đến bây giờ tôi vẫn còn nhớ rõ cái không khí bức người đó.

Nhìn bốn phía vách tường xi măng, tôi chợt nhận ra, cái chỗ này, quả thực vô cùng giống với phòng tối dưới thư phòng chú ba.

Tiểu Ca, tầng hầm ngầm, tin tức này được nói ra nhẹ bẫng. Nhưng trên thực tế, để biết về chúng, tôi đã mất rất nhiều năm.

Hành lang lại biến đổi, tôi dần ý thức được đây là hành lang gấp khúc. Tiến sát tới gần con bé, nó liền quay đầu nhìn tôi, giữa hai người là 6, 7 ngọn đèn.

“Đừng chạy, anh không có ác ý.” Tôi vừa nhìn di động, vừa ôm chặt thắt lưng.

“Đừng đi theo tôi.” Cô nhóc bắt đầu cóđiểm cuồng loạn.

Nếu bụng tôi lớn hơn một chút, cảm giác sẽ dễ dàng hét lên: “Em phải chịu trách nhiệm với đứa trẻ trong bụng tôi.” Động tác ôm chặt thắt lưng thật sự hợp với tình cảnh này.

“Ông đang ở trong tòa nhà này sao?”

“Đúng vậy.”

“Vì sao không trực tiếp tới gặp tôi.” Tôi thận trọng gửi tin nhắn, “Bạn tôi đang ở chỗ nào?”

“Cậu ta không sao đâu, ta chỉ tạm thời tách hai người ra. Thế giới bên ngoài rất phức tạp.” Tin hồi đáp đã tới, “Ta cần nói chuyện với một mình cậu.”

“Tôi là người rất dễ gặp, ông có thể ra ngoài tìm tôi bất cứ lúc nào.”

“Ta không ra được.” Sau đó rất lâu, di động mới sáng lên, “Cậu nhìn thấy ta sẽ hiểu ngay, cậu chỉ có thể dựa vào chính mình để tìm ta, ta sẽ cho cậu gợi ý.”

Không ra được, chẳng lẽ hành động của hắn cũng không được tự do? Trong lòng tôi lộp bộp một tiếng. Chung quy vẫn cảm thấy Bảy ngón này có dụng ý khác.

Cuối hành lang, xuất hiện một mảng sáng màu vàng, hình như là đèn sợi đốt. Con bé kia vọt tới vùng ánh sáng. Tôi cũng theo tới, suýt chút nữa sự tăng sáng đột ngột làm tôi mù mắt.

Mắt mở không nổi, liền vấp té xuống mặt đất, tôi vật lộn đứng lên. Cuối hành lang là một căn phòng.

Phòng rộng khoảng 13 mét vuông, bày một bộ sô pha cũ. Trên vách tường và trần nhà dán đầy báo chí, một bên tường có hốc lớn, rõ ràng từng có người đào bới, nhưng đào giữa chừng thì ngừng lại.

Từ trên trần, rủ xuống vô số dây điện, từng sợi đều nối với đèn sợi đốt, chằng chịt treo kín trần phòng, khiến cho căn phòng sáng lên như trong lò vi sóng.

Ít nhất phải tới mấy ngàn bóng đèn, cao thấp đủ cả, như hồ lô. Tôi không thể ngẩng đầu nổi, thực sự quá sáng.

Dưới sàn nhà, lần đầu từ khi vào đây tôi thấy ống thông gió, có gió từ bên trong thổi ra. Gió lạnh và nhiệt lượng khổng lồ trong phòng nàyđang giao chiến, hình thành một luồng khí hỗn loạn. Dưới ống thông gió, một mảnh tối đen.

Kẻ thiết kế nơi này, đầu óc khẳng định có vấn đề. Tôi ngồi xổm xuống, tới gần chỗ mắc đèn, nhiệt độ quả thực cao, làm cho người ta có cảm giác bóng đèn trên trần đang nhũn hết ra.

Tôi nhìn cô nhóc kia đầu đầy mồ hôi. Lòng nói cuối cùng cũng đã xong, liền thấy điện thoại cô nhóc rung động. Con bé mở ra, rồi bỗng nhìn tôi cười rộ lên.

“Tôi không tới muộn.” Cô nhóc nói.

PAM, tất cả đèn trong phòng chợt tắt ngấm, nháy mắt rơi vào tối đen. Tôi hét lên một tiếng, che mắt lại, rồi chỉ trong chớp mắt, tất cả đèn lại bật sáng.

Tôi dùng hết sức nhắm chặt mắt, xung quanh xuất hiện những bóng mờ do tổn thương võng mạc, nheo nheo ánh nhìn, đã không còn thấy con bé kia đâu.

Vọt tới chỗ con bé vừa đứng, nhìn xung quanh, đẩy mạnh sô pha, sô pha đã được cố định bằng xi măng. Không còn thấy con bé, dường như chỉ trong chớp mắt nhóc con này đã bốc hơi khỏi căn phòng.

“Cô nhóc vừa rồi đã xảy ra chuyện gì? Nếu ông muốn gặp mình tôi, thì tại sao con bé lại ở trong này?” Tôi hỏi.

“Con gái? Cậu thấy một đứa con gái trong này?” Tin nhắn trở lại.

~~~~~~~~~~~~~~~~~

Chương 12:  Hắn bị điên, tôi bị ngu

“Đúng, chính xác là vậy.” Tôi nhắn trở lại.

Ngồi trên sô pha, tôi không ngừng xoa phần eo.

Sô pha này bằng da xịn, bề mặt đã trải qua nhiều lần biến đổi nóng lạnh nên rạn nứt, rất nhiều mảng bong ra rơi xuống, khiến cho sô pha trở nên cũ nát. Tuy nhiên lò xo cùng lớp bọt biển bên trong vẫn vô cùng thoải mái, là sô pha thủ công loại một.

Sô pha này vốn màu nâu, hiện giờ đã bạc màu chuyển sang sắc xám. Bốn chân ghế gắn chặt xuống lớp xi măng.

Chuyện này thật không bình thường, ghế so pha kia với việc cô nhóc biến mất nhất định có liên quan.

Không thấy tin nhắn hồi đáp, cả người đầy mồ hôi đều bị đèn chiếu đến khô, sau đó tôi lại đổ mồ hôi lạnh. Đối phương vẫn như cũ không phản hồi.

Tôi nhìn di động, nghĩ tới lời nhắn cuối cùng của hắn, hắn không biết nơi này còn có người khác. Khi thấy còn người khác ngoài tôi, hắn có vẻ vô cùng kinh ngạc. Theo lẽ thường, lúc này hắn đang tra rõ chuyện đó, nên không có thời gian trả lời tôi.

Điều này thật không bình thường.

Tôi lau mặt, nghĩ ngợi, phát hiện ra điều này không chỉ khác thường, mà còn xuất hiện vấn đề về logic.

Dùng di động viết lại hết những chi tiết tôi để ý, tất cả được liệt kê hết trên màn hình.

Lúc tôi nhìn tay cô nhóc đó, cô ta liền thu tay lại.

Trước khi tôi gặp cô nhóc, Bảy ngón tích chữ như vàng, nhưng khi tôi đuổi theo cô nhóc đó, hắn lại không ngừng cùng tôi nói chuyện phiếm, cho tôi rất nhiều tin tức gây sốc, làm cho tốc độ của tôi chậm lại.

Phòng đèn sáng kia đã được trù tính, đang sáng như vậy, đột nhiên tắt ngấm, rồi chợt sáng lại làm tổn hại giác mạc. Đây là địa điểm tốt nhất để thực hiện thủ thuật che mắt, cô bé này dốc sức chạy tới đây là có mục đích. Hơn nữa thủ thuật che mắt không thể làm được với kẻ chưa quen thuộc cơ quan, chứng tỏ cô nhóc biết tới cơ quan này.

Bảy ngón từng gửi tin nhắn cho cô nhóc, tôi đã nhìn thấy. Và bởi vì trong nháy mắt tôi nhìn trộm, con bé mới tìm được cơ hội đẩy tôi ra. Nhưng hiện tại hắn lại làm bộ kinh ngạc, nếu hắn không biết có cô nhóc kia ở đây, thì cô nhóc không phải người của hắn? Vậy sẽ có một người trộm dùng điện thoại, trao đổi với cô nhóc kia, đây coi như là 2 nhóm trong TV show sao? Không đúng, sự việc không thể phức tạp như vậy.

Hắn gửi tin nhắn tới, và cô nhóc có một loạt các hành vi phù hợp với tiết tấu đó, rõ ràng đã biết được khoảng cách giữa tôi và cô bé.

Các phương pháp suy luận của Bàn Tử thật hữu ích, càng lúc càng có nhiều sự việc không hợp lí.

Lời nói của Bảy ngón, cùng sự tình tôi nhìn thấy, ngày càng mâu thuẫn, mọi việc trở nên phức tạp tới không hiểu nổi. Giống như tình huống giữa tôi và chú Ba lúc trước.

Nhưng nếu sự việc vô cùng đơn giản, tôi chỉ tin vào những gì mình nhìn thấy, thì đứa con gái kia tuyệt đối không phải kẻ thứ tư bí ẩn ở trong này, mà có khả năng chính là Bảy ngón.

Như vậy, cô ta đã dùng cây đàn dương cầm xuất hiện đột ngột để tạo bầu không khí. Sau đó nhốt chúng tôi trong này, tách Tiểu Hoa ra khỏi tôi. Để làm tôi sợ hãi, cô ta còn giả mạo bộ dáng Tiểu Hoa đứng phía trên cầu thang chỗ tôi, hy vọng tôi sẽ bối rối về không gian cầu thang này. Tuy nhiên cô ta không ngờ hành động của tôi lại nhanh như vậy, bị hoảng hốt cô ta đã không kịp trốn chạy, còn bị tôi gạt ngã.

Để trốn thoát, cô ta gửi tin nhắn cho tôi, sau đó lợi dụng thời cơ đẩy tôi ra để chạy. Vừa chạy, vừa tiếp tục gửi tin nhắn. Trong lúc bối rối, cô ta không thể không tung ra dự đoán gây sốc, làm tôi dao động.

Bảy ngón chỉ là đứa nhóc 16, 17 tuổi, dựa theo manh mối để suy luận thì đó việcđó không có khả năng. Điểm này chắc chắn còn chứa chuyện khác, nhưng mặc kệ cô ta là hậu nhân của Bảy ngón hay Bảy ngón là yêu quái cũng không quan trọng.

Cuối cùng cô ta tới phòng này, dùng điện thoại để khống chế bóng đèn, sau đó khởi động cơ quan, đào thoát thành công. Tuy nhiên, tình tiết đã bị phá hỏng – kiến trúc sư quỷ dị trước giải phóng và tòa nhà thần bí, mật thất đáng sợ không thể phá bỏ – những tiền đề ban đầu đã phá sản, cô ta không còn cách nào giải thích sự xuất hiện của bản thân.

Từ đầu đến cuối, chỗ này chỉ có 3 người: tôi, cô ta và Tiểu Hoa.

Chính là vậy không sai khác mấy, nghĩ tới đó, nhịp tim dần dần chậm lại. Nếu tôi đoán đúng, thì hiện tại cô ta đang vắt óc suy nghĩ, tìm biện pháp giải thích cho mọi thứ tôi nhìn thấy.

Tôi đứng dậy, đi tới vị trí vừa rồi của cô ta. Sau khi dùng điện thoại để tắt bóng đèn, cô ta chắc chắn đã khởi động cơ quan.

Tôi đưa tay lên, với tới giữa đám bóng đèn nóng bỏng, lông tay lập tức quăn tròn. Dùng tay thử từng cái một, thấy nóng lại lui về, thử hơn tiếng đồng hồ, tôi cũng tìm thấy một bóng không nóng những cái còn lại, có thể cầm được trên tay.

Dùng sức kéo mạnh, sô pha trước mặt có chút vênh lên. Một tay khoác lên ghế, cùng lúc sô pha nhếch lên, tôi bị quăng ra ngoài, trực tiếp ném tới khi cửa ra.

Trong nháy mắt đèn tắt, cô nhóc này đã dùng tiểu xảo, phóng qua đỉnh đầu, đi tới sau lưng tôi.

“Chính là ảo thuật.” Tôi bỗng có hứng thú. Ngẩng đầu, liền trông thấy chỗ bóng tối trên hành lang, rũ xuống một sợi dây thừng. Tôi bắt lấy sợi dây, dây thừng trong nháy mắt hướng lên trên, đưa tôi lên phía trên hành lang trong bóng tối.

Trong khoảnh khắc đoạn hành lang với đèn khí trang trí nhanh chóng biến mất, tiếp theo thoảng qua một khối màu đen, tôi tiến vào thông đạo hoàn toàn tối om.

Tốc độ của dây thừng rất nhanh, lôi tôi hướng thẳng lên, đại khái sau khoảng 6, 7 giây, dây ngừng lại. Tôi đưa hai tay quơ loạn, trong bóng tối với được một bên lan can bằng sắt. Đưa chân chạm thử, cuối cùng cũng tới được mặt đất.

Một mảnh tối đen, chỉ có nơi rất xa phía trước, có một điểm sáng nhỏ không ngừng chớp động.

Tôi mở đèn pin điện thoại, chiếu ra xung quanh, trên mặt đất đều là thanh sắt, từng thanh, từng thanh đâm ra khỏi nền xi măng. Rơi xuống chỗ này nhất định thành mứt hoa quả. Trên vách tường cũng vậy, tôi cẩn thận đi giữa các thanh sắt, hướng tới vùng sáng, từng bước, từng bước một.

“Tôi tìm ra nhóc rồi.” Nhìn vào nơi cóánh sáng, tôi nói. Đó rõ ràng là ánh sáng từ màn hình di động. “Nhóc con, anh biết chính là em, không cần phải giả bộ.”

PAM, một bóng đèn bật sáng, vầng sáng vàng toả ra. Tôi nhìn thấy phía trước có một ghế sô pha, bên cạnh sô pha, có một đèn bàn đặt trên mặt đất. Cô nhóc kia đang ngồi trên ghế, bị trói gô, hoảng sợ nhìn tôi. Quay đầu lại thì thấy Tiểu Hoa từ sau đèn bàn bước tới, trong tay cầm một chén trà.

“Ngại quá, tớiđây đi.” hắn ngồi lên ghế, nói: “Thắt lưng anh không sao chứ?”

Tôi có chút sửng sốt – nhìn vẻ mặt đắc ý của tên kia, lại còn chân bắt chéo, đặt chén trà trên đầu gối – trong lòng thầm mắng chửi. Mợ nhà cậu, làm huynh đệ một hồi, có cần cắt đứt cảm giác thành tựu của tôi như vậy không.

Tôi ôm thắt lưng đi tới chỗ hắn, vẫn nhìn chằm chằm cô nhóc kia, trên đầu con bé đã u lên một cục.

“Các người không phải đàn ông, đánh con gái.” Cô nhóc khóc lóc nói.

Tôi cầm tay cô nhóc, nhìn thấy cạnh sườn ngón út, có vết sẹo phẫu thuật, trong lòng hớn hở, chẳng lẽ chính là Bảy ngón, phẫu thuật bỏ đi hai ngón.

Tôi quay đầu nhìn Tiểu Hoa: “Cậu tới khi nào?”

Hắn nhấp một ngụm trà: “Nửa tiếng trước. Tôi vẫn theo phía sau anh.”

“Cậu theo sau tôi? Cậu không phải trúng chiêu của nhóc con sao?”

“Anh nói cái cầu thang ấy? Loại bẫy đó sao làm khó được tôi, tôi chỉ muốn chắc chắn cô bé này không nhìn ra rằng tôi không bị trúng chiêu, vì thế mới không nói lời nào. Không nghĩ tới anh một chút liền xuất hiện, hiện giờ thân thủ không tồi, nhưng thể năng còn phải cải thiện, anh nên bỏ thuốc lá đi.”

“Đừng nói vớ vẩn nữa. Sau đó thì sao?” Tôi bỗng nhận ra mọi sự tình lúc trước, Tiểu Hoa luôn ở phía sau nhìn tôi. Mặt thoáng đỏ lên, mẹ nó, quá mất mặt rồi.

“Sau đó tôi đi theo anh, tới phòng đèn kia, vừa lúc cô bé này từ trong vọt ra, bắt lấy sợi dây. Tôi chạy theo, nắm được cuối dây thừng. Anh cũng biết tôi giỏi nghịch mấy loại dây dợ, liền ở trên dây bắt được cô nhóc.” Tiểu Hoa giơ giơ chén trà, hỏi tôi muốn uống hay không.

Tôi che mặt, cảm thấy bản thân quá ngu xuẩn, ngu không phải dạng vừa. Tại sao có thể ngớ ngẩn đến thế?

“Tiếp đó, tôi phát hiện ở đây có đồ pha trà, nhớ ra anh có vẻ hào hứng, vì thế tôi tính ngồi nghỉ…”

“Ngừng, không phải nói nữa.” Tôi nhìn cô nhóc kia, quyết định chuyển chủ đề, “Nhóc là ai? Bây giờ nói thật được chưa?”

About Phong Thanh Dương

đa nhân cách

Posted on 28.07.2015, in Hạ tuế thiên, Tân niên hạ tuế and tagged , . Bookmark the permalink. 10 bình luận.

  1. “nhìn vẻ mặt đắc ý của tên kia, lại còn chân bắt chéo, đặt chén trà trên đầu gối”
    Hoa Hoa xinh đẹp, Hoa Hoa giỏi võ, Hoa Hoa tuyệt mỹ, slayyyy vãi anh yêu

    Thích

  2. đọc xong came gác ..anh vẫn là anh đấy thui

    Thích

  3. Nếu bụng tôi lớn hơn một chút, cảm giác sẽ dễ dàng hét lên: “Em phải chịu trách nhiệm với đứa trẻ trong bụng tôi.”=]]]]]]]]]]] Tiểu Ca! Thiên Chân nhà anh hồng hạnh xuất tường kìa =]]]]]

    Đã thích bởi 1 người

  4. Ngo Ta, tai sao anh ko dung cau ns nay: “Em phải chị trách nhiệm với đứa trẻ trong bụng tôi.” de het len mat Tieu Ca luc anh o day Truong Bach.

    Đã thích bởi 1 người

  5. Trước khi đọc SH anh Thiên Chân em vui k thể tả, sau khi đọc SH thấy anh Thiên Chân lại vô cùng đau lòng :((

    Đã thích bởi 2 người

  6. Vẫn là thiên chân, =”= ,..bị xoay mòng mòng

    Thích

  7. Tiểu Hoa đẹp trai quá a!!!!*đẹp mơ màng*

    Thích

  8. Nhanh voãi, cám ơn c hằng nhé

    Thích

Bình luận về bài viết này