Sa hải 1- chương 22

Sa hải- hoang sa quỷ ảnh

Chương 22: Hai giả thiết và ba khả năng.

Edit: Thanh Phong Ngân Nguyệt

(beta mới của nhà là thái sư thúc tổ của Lệnh Hồ Xung 😀 )

Beta: Phong Thanh Dương

samac169-1354290470_500x0

Đối với lời cảnh báo “bên trong thứ này chứa chất gì đó rất nguy hiểm” của Lê Thốc, những người khác đều không tỏ ý kiến gì. Đối với bọn họ mà nói, vật này đột nhiên xuất hiện, chỉ là một nốt nhạc đệm mà thôi, nếu như bọn họ không nghỉ ngơi ở bờ hồ như thế, trang bị cũng sẽ không bị vứt vào trong hồ, chuyện này cũng sẽ không xảy ra. Xem ra đối với những người trong đoàn khảo sát này, việc khẩn cấp nhất trước mắt chính là, xem những thiết bị này còn có thể sử dụng được nữa không, để dự đoán xem việc khảo sát còn có thể tiếp tục nữa hay không- hạng mục có thể tiếp tục tiến hành hay không còn nói lên rất nhiều thứ: tiền, vinh dự và cơ hội thăng tiến.

Vì thế, chỉ có Ngô Tà đồng ý với ý kiến của Lê Thốc. Sau khi những người khác giải tán, chỉ có vài người bọn họ ngồi lại với nhau ở ngay bờ hồ, đốt một đống lửa, tiếp tục thảo luận chuyện quỷ dị này.

Ngô Tà lên tiếng đầu tiên: “Đêm qua những trang thiết bị này nhất định là có người cố ý ném vào trong nước, mà ném chúng vào nước, không ngoài hai mục đích sau: loại thứ nhất là, ngăn cản chúng ta tiếp tục đi, làm cho đội khảo sát này phải dùng lại tại đây, mục đích còn lại là hướng dẫn chúng ta tìm ra vật đó ở đáy nước.”

“Theo lẽ thường mà nói, cái thứ nhất có khả năng lớn hơn một chút, nhưng suy nghĩ cặn kẽ lại thấy có mâu thuẫn rất nhỏ. Đầu tiên, kẻ gây chuyện làm sao lại biết những dụng cụ này khi ngâm nước sẽ không thể sử dụng. Thông thường những máy móc tham trắc đều không thấm nước, chống bụi, phòng chấn động. Thế nhưng những dụng cụ bị ném xuống nước này vừa đúng lại là loại không có chống thấm nước. Điều này nói lên, kẻ gây chuyện này rất rõ ràng trạng thái chủng loại các loại thiết bị của chúng ta.” Ngô Tà phun điếu thuốc ra, nhìn về phía cồn cát liên miên vô tận, tiếp tục nói: “Nếu như giả thiết này vững chắc, như vậy kẻ gây chuyện này có lẽ ở ngay trong đoàn chúng ta, hơn nữa có thể là một trong những sinh viên khoa khảo cổ, bởi vì mấy người chúng ta đúng là không có khả năng quen thuộc với những thiết bị ngoài nghề như thế này.”

“Sau đó thì sao? Mâu thuẫn ở đâu?” Lê Thốc hỏi Ngô Tà.

“Thứ hai, mâu thuẫn ở chỗ, những thiết bị này ngấm nước, có thể bị tổn hại hoàn toàn hay không, hay là hoàn toàn không có cách nào sửa được hay không, không ai có thể xác định. Giả thiết những thứ này cũng giống điện thoại di động, rơi vào nước xong mang ra phơi nắng cho khô là có thể sử dụng được, nếu vậy kẻ làm chuyện này chẳng phải tốn công làm trò hề vô ích sao? Hơn nữa, sau khi chuyện này xảy ra, chúng ta chắc chắn sẽ cẩn thận gấp bội, kẻ đó sẽ không có cơ hội tiếp tục ra tay.” Ngô Tà nói, “Cậu hiểu chưa? Trừ khi đây là hành động phá hoại có tính kích động, bằng không, bất kể là ai, nếu như mong muốn đội ngũ này không thể đến Cổ Đồng Kinh, biện pháp tốt nhất là mang toàn bộ những dụng cụ này đập nát, hay đốt đi, huỷ hoại hoàn toàn chứ không chỉ ném xuống hồ.”

Lê Thốc đã hiểu ý Ngô Tà, nếu nói như thế, giả thiết thứ nhất cơ bản không được thành lập. Ngược lại giả thiết thứ hai lại có khả năng- có người muốn bọn họ có thể phát hiện được vật gì đó ở dưới hồ. Theo suy nghĩ của nó, loại thùng bị đóng kín như thế này không có khả năng đơn độc xuất hiện ở nơi này, bởi vì nó là thiết bị để cất giữ, mấu chốt chính là thứ ở bên trong nó. Nói cách khác, cái thùng loại này dùng để vận tải hay cất giữ” Vật gì đó” trong quá trình sử dụng, cái này là vì sao? Vì sao có người lại mong muốn bọn họ phát hiện ra cái thùng này?

Ở trong sa mạc, thứ này xuất hiện có thể có vài khả năng: Thứ nhất là có đoàn xe vận chuyển đi qua đây, cái thùng này đã rơi từ trên xe xuống. Nhưng mà, nơi này là sa mạc lại không có đường ô tô, như vậy vận tải chỉ có dựa vào lạc đà, nói cách khác, nếu có xe vận tải đi qua nơi này thì nhất định không phải xe tải lớn thông thường mà là xe thiết giáp chuyên dụng vận tải trên sa mạc. Nếu vậy, những vật này được mang đến chỗ nào trong sa mạc?

Thứ hai là có một chiếc xe tải hoặc xe thiết giáp vận chuyển vật này bị lạc đường trong sa mạc, sau đó xe bị hỏng ở gần đây, ở trong bão cát bao nhiêu năm tháng nên bị rã ra, hàng hoá đổ xuống? Khả năng này làm Lê Thốc hơi phân vân, bởi vì thứ này được phát hiện trong nước. Trừ khi xe tải hoặc xe thiết giáp bỗng nhiên đâm xuống hồ, bằng không thứ này không có khả năng ở trong nước. Mà ốc đảo và hồ ở nơi này dù có cách xa mấy cây số cũng nhìn thấy, người tài xế nào thiếu đầu óc mới phạm sai lầm như thế. Cho dù thực sự là như vậy thì loại thùng này cũng không thể chỉ phát hiện một, nhất định phải có chật cả đáy hồ. Không kể đến cái hồ này về sau mới di động đến chỗ này.

Khả năng thứ ba dường như cũng tương tự khả năng thứ hai, có thể thứ này cất trong một nhà kho cũ kỹ, mà cái hồ này sau đó di động đến, có thể nó đã di động đến nhà kho bỏ hoang đó. Đó là lý do mà cái thùng còn sót lại trong kho hàng mới có thể bị hồ nhấn chìm.

Nhiệt độ trong sa mạc ngày càng cao, Lê Thốc suy nghĩ ba loại khả năng này, nói với Ngô Tà: “Tôi nghĩ, chỉ cần xuống đáy nước xem lại lần nữa, chúng ta có thể biết được nhiều hơn.”

Ngô Tà gật đầu hỏi nó: “Cậu muốn xuống đáy nước để xem cái gì?”

“Xem có xác xe vận tải hay không, hoặc là có phế tích kiến trúc nào không.”

” Giống như tôi nghĩ, tuy nhiên vết thương của cậu vẫn chưa lành, không thể tuỳ tiện xuống nước, tối nay bảo hai người họ xuống là được, ban ngày chúng ta phải tránh tai mắt người khác.” Ngô Tà nói.

“Ông chủ, ban đêm ở nơi này rất tối. Trong nước này có lẽ có quái ngư gì đó, giống như anh trước đây thường xuyên nói với tôi…” Vương Minh có hơi e ngại.

“Nơi này không quá lớn, sẽ không thể có cá to.” Ngô Tà liếc mắt nhìn Vương Minh, “Trừ khi cậu đen đủi, gặp phải tai họa xác suất quá nhỏ như thế.”

“Tôi luôn rất đen đủi, ông chủ. Ngộ nhỡ tôi thật sự chết, có thể có thêm trợ cấp tử tuất hay không?”

” Không có, bất quá tôi có thể đem tro cốt cậu đi bán. Chủ nợ trước kia của tôi chắc chắn rất thích.” Ngô Tà thở ra một hơi khói dài, nói với hắn, “Đi thổi bè cao su lên, rồi nói chuyện với mấy nhà giáo kia một chút, hôm nay chúng ta nghỉ ngơi ở chỗ này, tối nay chúng ta muốn đến giữa hồ thu thập mẫu địa chất.”

Lê Thốc nói: “Nếu như những thiết bị kia không có gì đáng ngại, bọn họ muốn đi tiếp ngay ngày hôm nay thì phải làm sao?”

“Tôi sẽ đổ vào thức ăn cho lạc đà của bọn họ hai chai rượu Vodka.”

“Say rượu?”

“Đúng.” Ngô Tà nói, “Lạc đà của bọn họ còn cần phải cưỡi bọn họ ấy chứ.”

Cũng may muốn phơi khô những dụng cụ kia, cần nhiều thời gian hơn so với dự đoán, cho dù ở trong khí hậu sa mạc, muốn dụng cụ khô hoàn toàn khả năng cần đến hai ba ngày.

Một giáo sư già than phiền không có gió nóng, bởi vì gió nóng trong sa mạc có thể cấp tốc thổi khô bất kỳ vật gì, còn mấy người lính bên cạnh dùng ánh mắt như nhìn người bệnh tâm thần để nhìn ông giáo sư già đó.

Ngô Tà nói với Lê Thốc, không ai thích gió trong sa mạc, không có bất kỳ người nào thích nổi.

Người ta nếu như luôn luôn đi về phía trước, như vậy tất cả những gì trải qua ở hiện tại, cho dù là thống khổ hay là vui sướng, cuối cùng đều có thể trở thành một chuyện cũ của bản thân. Nếu như hiểu điều này, chịu đựng được loại chuyện như vậy hay không cũng không quan trọng, điều quan trọng nhất là phải xác định bản thân thật sự đang tiến về phía trước.———- Ngô Tà.

Posted on 07.05.2015, in Khác, Thiếu niên thiên and tagged , , . Bookmark the permalink. Bình luận về bài viết này.

Bình luận về bài viết này